Không khí trong phòng họp nặng nề và nghiêm túc, các cổ đông mặc âu phục tối màu ngồi chỉnh tề.
Trong đó có rất nhiều người nhà họ Bùi mà Hạ Lăng biết, cũng có mấy cổ đông xa lạ cô không quen.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, nhiều người ngẩng đầu thấy là cô thì có sắc mặt khác nhau. Bùi Tử Hành ngồi ở đầu bàn lại không nhúc nhích mà cúi đầu nghiên cứu tài liệu, các nếp nhăn giữa lông mày sâu hoắm như dùng dao khắc lên.
Hạ Lăng duy trì tư thế mở cửa, lẳng lặng đứng ở cạnh cửa nhìn hắn. Người đàn ông kia vẫn lạnh lùng uy nghiêm giống như thiên thần, khiến cô tôn thờ, khiến cô mê mẩn. Giờ phút này thời gian như đông cứng lại, trong tầm mắt như cô đọng thành thực thể của mọi người, tim cô đập như sấm dậy, muốn xông lên trước chất vấn hắn, nhưng mãi không nhấc được bước chân.
Cô sợ.
Sợ nghe thấy đáp án mình không chịu nổi, sợ hắn chính miệng nói với cô rằng hắn đã đính hôn.
Chuyện tới trước mắt, cô lẻ loi đứng bên cửa, tiến lùi đều khó cả đôi đường.