Cho nên Lý Băng Ngọc mới lo lắng như có lửa đốt.
Lý Băng Mạn ngây người: "Sao... sao lại…" Sao con nhóc kia lại có lai lịch lớn thế, không chân thật cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy. Cô ta lắc đầu: "Chị, liệu có thể nào nhầm lẫn không? Nếu cô ta thật sự có bệ chống lưng lớn như vậy thì phải nói ra sớm chứ, giấu giếm làm gì?"
Lý Băng Ngọc cũng hận đến ngứa răng, con nhãi đê tiện kia thích nhất là che giấu thân phận, nếu không lần trước ở tòa nhà của Tập đoàn Đế Hoàng mình có thể chịu thiệt thòi nhiều như thế chắc? Lúc ấy cô ta đứng khóc ở cửa thang máy cả một buổi, đến tận khi hai mắt sưng như quả óc chó mới được tha. Ngày hôm đó, bao nhiêu người đã xem trò hề của cô ta?!
Cho tới bây giờ cứ ba ngày hai bận, đối thủ một mất một còn Vân Yên vẫn vin vào chuyện này để chế giễu cô ta!
Có điều chuyện này mất mặt quá nên cô ta không nói với Lý Băng Mạn.