Thật ra cũng không trách Hạ Lăng được.
Trong thời gian này cô trải qua quá nhiều chuyện, Bùi Tử Hành mắc bệnh nan y, bản thân cô thì bị Lệ Phong bắt đi, Lệ Lôi bị thương nặng hôn mê chưa tỉnh, con thì bị sảy mất… Khi cô nhìn thấy Hạ Mặc Ngôn lành lặn đi vào phòng bệnh, thật sự là đã thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, có thể còn sống, không cụt tay cụt chân chỉ là chuyện nhỏ, cứ như là… ừ… không bị sao vậy.
Hạ Mặc Ngôn cũng hiểu rõ tâm tư của cô, chậm rãi cất giọng: "Lúc anh bắn tỉa giúp Lệ Lôi, Lệ Phong đột nhiên đánh úp anh từ phía sau. May mà có Bùi Tử Hành xuất hiện kịp thời để ngăn cản anh ta, nhờ vậy mà anh chỉ bị vài vết thương nhỏ, đã khỏi rồi." Anh không nói cho cô biết, phát súng kia suýt chút đã gây chết người.
Hạ Lăng thấy anh chẳng khác gì người bình thường, thì liền tin lời anh nói.
Nhưng, Bùi Tử Hành cũng đi sao?
Cô liền hỏi: "Sao em không nhìn thấy Bùi Tử Hành? Anh ta… anh ta vẫn ổn chứ?"