Nhưng sao Hạ Vũ có thể ra ngoài được chứ
Cô ta dè chừng nhìn Bùi Tử Hành, khẽ lên tiếng: "Anh Tử Hành, muộn như vậy rồi, em về nhà không tiện, tối nay cho em ở lại đây đi, được không?"
Bùi Tử Hành đặt bức tranh xuống nhìn cô ta.
Hạ Vũ vội vàng nói: "Em không có ý gì khác, chỉ là anh biết đó, bây giờ chị ấy không muốn nhận em, em rất buồn. Em chỉ là quá nhớ chị ấy nên muốn ở lại căn phòng trước kia chị ấy đích thân trang trí cho em một lần mà thôi, căn phòng ấy vẫn còn, đúng không?" Căn biệt thự này được xây dựng lúc Hạ Lăng vẫn còn coi cô ta là hòn ngọc quý trên tay. Lúc đó, Hạ Lăng đã đặc biệt để lại một phòng ngủ cho Hạ Vũ ở, tất cả đồ đạc bên trong đều do Hạ Lăng tự tay bài trí."
Sau này, Hạ Lăng chết rồi, Bùi Tử Hành giữ lại nguyên trạng, không hề động tới căn biệt thự.
Lúc này, hắn mới nói: "Đi đi." Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, người bọn họ nhớ nhung là cùng một cô gái.
Hạ Vũ cảm kích, khẽ khép cửa phòng lại, đi ra ngoài.