"Tôi không mang tiền về." Hạ Vũ yếu ớt mà khàn giọng nói: "Muốn lấy thì chữa khỏi cho tôi, tôi ra ngoài mang về."
"Cái gì?!" Hạ Thục Quyên vô cùng hoảng sợ: "Mày không mang tiền về?! Sao tao lại có đứa con gái ngu ngốc như mày?! Thứ đốn mạt, mày có biết một khi đã vào lãnh thổ của dòng họ thì không ra được không!"
Lần này đến lượt Hạ Vũ sợ hãi: "Không ra được?!"
Cô ta quá hoảng sợ, bất giác muốn chống người dậy nhưng cả người lại mềm nhũn không có chút sức lực. Cô ta mới chống lên được một chút đã ngã trở lại, khiến đám ruồi trên giường bệnh bay tứ tung.
Hạ Thục Quyên nhìn cô ta đầy căm ghét, che mũi lại: "Thối chết đi được, thử nhìn mày xem! Mày tưởng gia tộc Hạ Thị là cái gì, kẻ có tiền trên toàn thế giới đều khóc lóc, cầu xin được chúng ta phục vụ! Nếu không phải chúng ta bắt đầu ẩn cư đời đời kiếp kiếp thì đã bị quấy nhiễu tới hỗn loạn rồi! Cả nhà họ Hà cũng không có mấy người có thể ra vào tự do!"