Hạ Lăng lập tức im lặng.
Anh vừa nói gì? Lệ Duệ không phải là con ruột của anh?
Đáp án này như một cú sét nện thẳng vào cô khiến cô nổ tung, ngừng lại mấy giây rồi lại hóa thành những chùm pháo hoa nở rộ đầy trời. Hạnh phúc đến quá bất ngờ làm cô nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ nhìn anh ngơ ngác, quên cả việc thở.
Lệ Lôi nói: "Em phải tin anh."
Sao cô có thể không tin anh chứ? Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh không nói thêm gì nữa, cúi người hôn phớt môi cô như chuồn chuồn lướt nước rồi đưa tay cởi quần áo cô.
Nút áo ngọc trai dần bung ra, lớp áo mỏng manh, trơn mát trượt khỏi làn da trắng nõn của cô, để lộ một phần lớn bả vai trắng như ngọc. Lúc này cô mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, kéo lại vạt áo theo phản xạ rồi nói với Lệ Lôi: "Đừng như vậy."
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Lăng, mấy năm nay anh rất nhớ em."