Trong gió đêm, bóng dáng của Hạ Lăng trông thật yếu đuối, nhưng cũng rất kiên định.
Bùi Tử Hành biết không khuyên được cô nên đành nói: "Tôi đưa em đi." Rồi bảo lái xe lái chiếc Rolls Royce đến, đích thân đưa cô đến sân bay thành phố S.
Trong xe rất yên tĩnh.
Cô cuộn mình ở trên ghế sau, như một con thú nhỏ bị thương.
Bùi Tử Hành nói với vẻ vô cùng dịu dàng: "Ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em."
Hạ Lăng lắc đầu, cô không thể nào ngủ được, đôi mắt mở to đầy vẻ mờ mịt mông lung, lòng cô rối bời, giống như nghĩ rất nhiều chuyện, lại giống như chẳng nghĩ gì hết.
Xe chạy rất êm, chạy hơn 5 tiếng thì đến một cây xăng. Bùi Tử Hành xuống xe mua một suất cơm hộp cho cô, nói: "Ăn chút gì đó nóng đi, đường còn rất dài."
Cô ngẩng đầu lên, không nhận hộp cơm mà hỏi Bùi Tử Hành: "Còn bao xa nữa?"