Hạ Lăng hơi nheo mắt, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ sâu xa.
Cô đang muốn biết giới hạn cuối cùng của anh ta đến đâu, Hạ Lăng chợt đổi giọng, chen vào đoạn anh ta đang hát đơn ca, trở thành đoạn song ca: "Em có thấy tiếng chém giết vô hình giữa hai màu đen trắng giao thoa, cùng nhau đi tiếp không dám quay đầu đối mặt với sự bừa bộn sau lưng…"
Vẫn là những ca từ đó, nhưng nhịp điệu này lại là phút ngẫu hứng bên ngoài bài nhạc, giọng cô quanh quẩn bên giọng anh như bóng với hình, nhìn thì có vẻ hài hòa, nhưng đang từng bước ép sát, từng bước chém giết. Nếu Bạch Mộ Dung không phản ứng kịp thời được, mà cứ tiếp tục hát theo bài gốc của mình, thì chỉ qua vài câu nữa thôi, anh ta sẽ bị dẫn dắt bởi giọng ca của Hạ Lăng.
Bỗng nhiên anh ta quay lại nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc và thoáng bực mình rồi biến mất ngay.