Hạ Lăng vẫn còn khá do dự. Tuy nhiên, cô biết nếu cô quay về, hắn ta muốn động vào con của cô dễ như trở bàn tay, nhưng vì tâm lý quấy phá, cô luôn cảm thấy ôm đứa bé trong lòng sẽ yên tâm hơn.
Bùi Tử Hành lạnh lùng lên tiếng: "Hay là em muốn thằng bé bị thương?"
Cô khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn có ý gì. Cô đang yên đang lành bế đứa bé trong lòng, sao đứa bé lại bị thương được? Vài giây sau, cô mới hiểu ra. Hắn nói, nếu cô không đưa đứa bé cho hắn thì hắn sẽ khiến con cô bị thương sao?
Sắc mặt của cô trở nên tái nhợt.
Dì Chu tiến lại gần Hạ Lăng. "Bà chủ, để tôi." Nói rồi, bà cẩn thận bế lấy đứa bé trong lòng cô.
Hạ Lăng do dự, nửa muốn nửa không nhưng cũng chấp nhận giao con cho bà.
Dì Chu bế đứa bé vào dưới mái hiên tránh gió, vốn dĩ đứa bé đã cóng đến nỗi mặt hơi đỏ ửng, giờ đây sắc mặt nó đã từ từ bình thường trở lại. Nó mở đôi mắt trong veo ra nhìn dì Chu, cười toe.