"Tôi đã đặt một giờ, nhưng mà nhân viên phải phong tỏa khu vực trước." Hạ Vũ thoạt nhìn yếu đuối mong manh nhưng mở miệng ra lại không hề yếu: "Lúc tôi thu âm bài hát luôn có quy định này, tất cả mọi người đều biết."
Hạ Lăng cười lạnh: "Quy định do ai đưa ra?"
Sắc mặt Hạ Vũ trở nên tái nhợt, nhìn cô với vẻ hơi ấm ức, cứ như là cô kiêu ngạo càn quấy, hùng hổ doạ người. Sắc mặt của trợ lý bên cạnh cô ta cũng không tốt và muốn ra oai, nhưng nhìn thoáng qua Sở Thâm, lúc này mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Lạc Lạc khẽ kéo tay áo của Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, bỏ đi..."
"Bỏ đi?" Cô quay lại nhìn Lạc Lạc: "Cậu để mặc cô ta bắt nạt cậu như vậy hả?"
"Tớ..." Lạc Lạc tủi thân chớp mắt, nói nhỏ: "Cậu đừng xích mích với cô ta, không dây nổi vào cô ta đâu."
Hóa ra là Lạc Lạc lo lắng cho cô.
Lòng Hạ Lăng ấm áp, càng không muốn Lạc Lạc bị ai bắt nạt, cô suy nghĩ rồi dịu giọng lại: "Cố sống cố chết ghi âm vào lúc này đúng thật là không thích hợp."