Hai người nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Lúc Hạ Lăng nhận ra tư thế này không ổn thì đã không còn kịp nữa rồi, cô không dám cử động, chỉ chớp hàng lông mi dài như cánh bướm chập chờn, đôi mắt ngập nước nhìn ngài boss. Đôi mắt anh sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng duyên dáng, hầu kết, xương quai xanh, lồng ngực của anh...
Gò má Hạ Lăng nóng rực, cơ thể khô nóng, tim đập rộn lên.
Lệ Lôi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, trằn trọc xâm chiếm.
Hơi thở của cô dần gấp gáp, thấy tay anh luồn vào vạt áo của cô, cô bèn khẽ đẩy anh ra: "Lệ Lôi, đừng..."
Anh mê mẩn, nhưng bị cô ngăn lại thì cũng tự kiềm chế mình. Ở đây là trên nền thảm trải sàn trong quán trà, anh không thể muốn cô ở nơi sơ sài thế này được. Anh buông cô ra, chạm trán vào trán cô, giọng điệu mờ ám: "Về nhà lại tiếp tục, nhé?"
"Ai muốn tiếp tục với anh chứ." Hai má cô nóng rực.
Lệ Lôi khẽ cười, hôn cô một cái rồi đứng dậy.