Bùi Tử Hành ôm Hạ Lăng lên chiếc Rolls Royce của mình.
"Đến bệnh viện." Hắn ta trầm giọng nói với lái xe.
Hạ Lăng nằm trong lòng hắn ta, vẫn còn hơi xuýt xoa, tay trái che bụng, vẻ mặt đau đớn.
Bùi Tử Hành nhìn bộ dạng của cô thì giục tài xế: "Lái nhanh một chút." Rồi hắn ta cúi đầu, dùng bàn tay ấm áp dày rộng của mình đặt lên bàn tay lạnh buốt mảnh mai đang ôm bụng của cô: "Không sao đâu."
Giọng hắn ta như có khả năng kỳ lạ có thể làm yên lòng người khác.
Hạ Lăng khẽ "Ừ" một tiếng, dần dần trấn tĩnh lại.
Bùi Tử Hành nói: "Đồ ngốc!"
"Hả?" Cô không hiểu.
"Rõ ràng không đánh lại mà còn chọc giận hắn ta?" Bùi Tử Hành nói, "Bây giờ em không giống với trước kia, không có Lệ Lôi che chở, gặp những kẻ lụa là phú quý đó còn không biết đường mà tránh xa ra?"
Từng chữ hắn ta nói đều có lý, Hạ Lăng cũng thấy mình cực kỳ ngốc.
"Lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như vậy." Cô rầu rĩ nói. "Sau này sẽ không thế nữa."