Viện trưởng và các thầy cô khác cũng lau nước mắt. Lần này, bọn họ không phạt Hạ Lăng nữa.
Trại trẻ mồ côi trích ra một khoản tiền để chữa bệnh cho Hạ Vũ, giúp bệnh tình của Hạ Vũ không chuyển biến xấu hơn, nhưng cũng chỉ là đỡ hơn mà thôi. Bác sĩ nói, đứa trẻ này không sống được quá mười tuổi. Nhưng trên thực tế, cô ta sống được tới giờ đã là kỳ tích rồi.
Hạ Lăng trơ mắt nhìn em gái yếu đi từng ngày, ngày càng gần với cái chết hơn.
Trong vô số đêm, cô bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, sợ Hạ Vũ lặng lẽ rời xa cô. Hạ Lăng luôn đi chân không ra khỏi giường, xuyên qua hành lang yên ắng không tiếng người và khu vườn tối tăm kinh khủng, lén lút đến khu giám hộ trẻ em bị ốm trong một góc khác của trại, đến bên giường của Hạ Vũ. Nương ánh trăng qua khe cửa sổ hẹp, cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Hạ Vũ, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của em thì mới an tâm.
Suốt cả đêm Hạ Lăng coi ở đó, gần tới hừng đông lại mặc kệ sương sớm và gió lạnh về phòng mình.