Thích không?
Hạ Lăng không biết, chỉ kề sát mặt vào ngực anh, lau nước mắt nước mũi lên người anh.
Lệ Lôi không chê cô bẩn, lại lo được lo mất vì sự gần gũi của cô. Tiểu Lăng có ý gì? Im lặng là thừa nhận có thích anh sao? Nhưng sao cô không nói gì? Là vì ngại ngùng hay do anh hiểu sai rồi? Lệ lôi không dám hỏi. Anh sợ sẽ nhận được đáp án nghiền nát mộng đẹp của mình. Không sao, ít nhất cô không nói cô ghét anh, cứ từ từ như vậy là được. Anh sẽ dùng thời gian cả đời dể khiến cô yêu anh. Lệ Lôi e dè, dịu dàng hỏi: "Tiểu Lăng, đợi nhạc hội kết thúc, em theo anh về gặp ông nội nhé?"
Gặp người lớn sao?
Cô ngẩn người, hơi căng thẳng: "Người nhà anh... Liệu có chấp nhận em không?"
"Em bằng lòng không chia tay với anh rồi sao?" Lệ Lôi không nhịn được mà bật cười: "Ông nội sẽ chấp nhận em, anh bảo đảm. Ông nhất định sẽ thích em."