Rốt cuộc là anh ấy có nhìn ra điều gì hay không?
Hạ Lăng biết rõ là không thể nào nhưng vẫn chột dạ, cô tiện tay kéo Lạc Lạc lại, che khuất mặt mình.
Lạc Lạc vẫn đang nằm sấp trên người cô mà vui sướng gọi: "Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, cậu gầy đi rồi, có phải gần đây mệt mỏi lắm đúng không?"
"Lạc Lạc... Cậu..." Hạ Lăng thoi thóp nói, "Nặng chết mất."
"Ớ, á, tớ xin lỗi!" Lạc Lạc lúc này mới luống cuống đứng lên.
Hạ Lăng cũng vịn vào ghế, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, mượn cớ điều chỉnh tư thế đứng, cô khéo léo nghiêng người đứng khuất sau đám người, vừa tránh được tầm mắt của Phượng Côn, lại vừa có thể dựa vào chỗ khuất để cẩn thận quan sát tình hình bên kia.
Lập tức nghe thấy giọng nói vừa lạnh lẽo vừa kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm vang lên: "Phượng Côn? Tại sao lại là anh dùng chung phòng hóa trang với chúng tôi."