Đêm đến, Bùi Tử Hành sẽ mơn trớn vết thương bị cọ xát trên mắt cá chân của cô bằng ngón tay thon dài, dịu dàng than thở: "Tiểu Lăng, em tội gì phải thế? Nếu em nghe lời tôi một chút thì tôi đã không đối xử với em thế này."
Cô run rẩy trong vòng tay của hắn ta, sợ hắn ta nhận ra nỗi đau khổ ẩn giấu trong giai điệu của cô, nhận ra cô bài xích hắn ta, và cả nỗi căm hận, khát khao muốn thoát khỏi tất cả những thứ này của cô.
Nếu nói ra thì hắn ta sẽ trừng phạt cô rất tàn nhẫn.
Vì thế nên cô chưa bao giờ dám viết lời bài hát ra.
Tất cả lời bài hát đều chỉ gào thét trong đầu cô từng lần một, chỉ có giai điệu là được tách ra thành từng đoạn nhạc ngắn đứt quãng. Bùi Tử Hành đưa bản sáng tác nháp của cô cho chuyên gia phân tích. Các nhà tâm lý học và bác sĩ cau mày nói đây hoàn toàn chẳng phải tác phẩm âm nhạc gì, chẳng qua là ảo giác sinh ra do bị giam cầm quá lâu nên tâm trí mơ hồ.
Vì thế, Bùi Tử Hành cũng yên lòng.