Chereads / Thiên hậu trở về / Chapter 59 - Chương 59: Khuynh Ca của cô

Chapter 59 - Chương 59: Khuynh Ca của cô

Màu lông đen tuyền trên người nó phát sáng, bờm ngựa dài rối tung như tơ lụa, vô cùng xinh đẹp. Mắt nó sâu lặng nhưđầm nước không sóng, bình tĩnh bước từng bước tới trước mặt Lệ Lôi, ưu nhã cúi đầu với chủ nhân.

"Đẹp quá." Có người nhỏ giọng tán thưởng.

Dù ngay trước đó bọn họđã thấy Lệ Lôi cưỡi nó, nhưng ngựa như vậy thật sự là gặp lần nào cũng khiến người ta phải thèm thuồng lần đó.

Lệ Lôi cười vỗđầu ngựa, quay lại giới thiệu với Hạ Lăng: "Tên nó là Tiểu Lôi, em có thể cưỡi nó." Anh đặt tên ngựa giống như tên mình, có thể thấy được bình thường yêu thích nó bao nhiêu, ngoại trừ Hạ Lăng, anh chưa từng cho bất cứ ai cưỡi nó.

Ngay lúc này, nhóm con nhà giàu biết chuyện lại nhìn Hạ Lăng nhiều thêm vài lần.

Hạ Lăng chỉ chậm rãi vòng quanh con ngựa đểđánh giá, không nói cưỡi mà cũng chẳng nói không cưỡi. Trên thực tế, lúc tất cả mọi người không chúý, côđã nhìn về hướng con đường đó tới vài lần. Cô mong ngóng nhìn thấy một con ngựa khác, không biết hiện giờ nó còn ởđây không, cuộc sống như thế nào?

Cô nhìn hồi lâu, lúc sắp thất vọng thì một bóng dáng màu lửa đỏ xuất hiện ở chỗ không xa.

Con ngựa kia như một trận gió, lại giống như tia chớt màu đỏ thắm xẹt qua, lúc mọi người chưa kịp phản ứng nóđã lập tức chạy thẳng về phía Hạ Lăng. Tốc độ của nó rất nhanh, từ xa đến gần chỉ trong nháy mắt, trên người nó như có uy lực của thiên quân, ngay cả"Tiểu Lôi" nhà Lệ Lôi cũng phải nhịn, lùi về sau vài bước.

"Cẩn thận!" Có vài người kêu lên.

Con ngựa kia lao đến cực nhanh, một khi bị nóđâm phải không chết cũng tàn phế!

Chuyện đột ngột xảy ra, Lệ Lôi vươn tay muốn kéo Hạ Lăng đến nơi an toàn. Chỉ là chân cô giống như mọc rễ, không hề nhúc nhích, chỉ ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn con ngựa kia lao đến.

Xong rồi, xong rồi, cô gái này bị doạđến choáng váng rồi sao?

Rất nhiều người không dám nhìn hình ảnh cô sắp bị nghiền nát.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, con ngựa lao tới nhanh như tia chớp kia đột ngột dừng lại cách Hạ Lăng chừng nửa bước.

Nguy hiểm thật...

Tảng đá lớn trong lòng mọi người rơi xuống.

Đỗ Vân Phong kịp phản ứng đầu tiên, không nhịn được trách cứ Hạ Lăng: "Côđứng ngốc ởđó làm gì? Lệ Nhị kéo cô cũng không đi, có biết rất nguy hiểm không!" Vừa rồi Lệ Lôi không kéo côđi, anh ta cũng không tới kịp, nếu như thật sự bị va phải, cô gái kia có chết hay không chỉ là việc nhỏ, nếu Lệ Lôi bị thương ởđâu mới chuyện lớn!

"Đúng vậy, cô ngẩn người cái gì!" Vài người con nhà giàu khác cũng kịp phản ứng.

Nhưng lúc này, Hạ Lăng không nghe được gì, tất cả sự chúý của côđều dừng lại ở con ngựa màu đỏ lửa đẹp đến rung động lòng người kia. Cô chậm rãi vươn tay, chạm vào lông bờm giữa cổđẹp như hoa máu của con ngựa, khẽ vuốt ve, giống nhưđang chào hỏi bạn cũ nhiều năm không gặp.

Con ngựa kia dịu dàng quay đầu, không nhúc nhích tùy cô vuốt ve, đôi mắt sáng nhưđá quý kia dừng trên người cô không muốn xa rời, trong mắt có trung thành, nhớ nhung, còn thật nhiều có tủi thân và thương cảm không nói lên lời.

"Khuynh Ca." Lệ Lôi nhận ra con ngựa này, kinh ngạc nhìn tương tác giữa Hạ Lăng và nó.

"Thì ra là Khuynh Ca." Cũng có rất nhiều người nhận ra con ngựa kia. Không ít người trong nhóm con nhà giàu gửi nuôi ngựa ở Nam Sơn, chỉ cần là người gửi nuôi ngựa ởđây đều sẽ biết Khuynh Ca, bởi nó quáđặc biệt. Là con ngựa cái duy nhất được gửi nuôi, nhưng cũng là nữ vương cao ngạo, không con nào so nổi, phá vỡ truyền thống ngựa đực là chủ trong nhóm ngựa.

Khuynh Ca vô cùng hung hãn, ngoại trừ chủ nhân, không ai có thểđến gần nó trong vòng ba bước.

Nhưng chủ nhân của nóđã qua đời rồi.

"Nó là con ngựa lúc cô Hạ Lăng còn sống yêu thích nhất." Lúc này, nhân viên phục vụ mới lấy lại tinh thần.

Không ai biết, cô gái thân mật tiếp xúc với Khuynh Ca trước mắt này chính là Hạ Lăng trọng sinh. Chỉ có Khuynh Ca, giữa bể người mênh mông, ở năm tháng côđơn buồn chán dài đằng đẵng khi chủ nhân mất, mới nhận ra cô ngay từánh nhìn đầu tiên

Trong mắt nó, cô kiếp này có cô kiếp trước.

Khi Hạ Lăng vuốt lông bờm của nó thì rất nhiều kýức hiện lên. Cô còn nhớ rõ cô từng đi khắp thế giới hai năm tìm lai giống, còn đặc biệt vượt tuyết đi nước Anh nhìn nóđược sinh ra, dùng máy bay chuyên dụng đón nó về.

Côđặt tên nó là"Khuynh Ca", thuần dưỡng nó, điều khiển nó rong ruổi trong trại ngựa.

Về sau cô bận quá, cũng dần không còn thích cưỡi ngựa, sợ một mình nó nhàm chán trong tòa nhà lớn nên đãđưa nóđến câu lạc bộđua ngựa Nam Sơn, nuôi thả cùng với rất nhiều con ngựa huyết thống nổi tiếng khác, mong nó có thể vui hơn.

Sau đó, khi cô bị Bùi Tử Hành nhốt thì không còn được gặp lại nó nữa.

Hiện tại đã cách lần chia xa trước đó khoảng hơn hai năm rồi.

"Thật xin lỗi Khuynh Ca, tao tới muộn." Cô sát mặt vào lông bờm của nó, dùng âm lượng mọi người không nghe được khẽ nói.

Khuynh Ca nghe hiểu lời cô, dịu dàng hí một tiếng.

"Thật không tưởng tượng nổi." Nhân viên phục vụ nói: "Khuynh Ca lại đi chủđộng gần gũi người khác."

"Tôi có thể cưỡi nó không?" Hạ Lăng ngẩng đầu lên hỏi. Ngay từđầu, cô muốn tới khu nuôi thả không phải vì ngựa của Lệ Lôi mà là vì Khuynh Ca. Hơn hai năm qua đi, cô thật sự không kìm nén nổi nỗi nhớ nhung dành cho nó.

Nhưng mà nhân viên phục vụ lại khó xử: "Thưa cô, đây là ngựa lúc cô Hạ Lăng còn sống gửi nuôi, hiện tại trên danh nghĩa quyền sở hữu thuộc về anh Bùi Tử Hành. Anh Bùi từng nói, cấm bất cứ ai chạm vào nó."

Thì ra bây giờ nó là ngựa của Bùi Tử Hành.

Hạ Lăng lưu luyến thả Khuynh Ca ra. Cô nên sớm nghĩ ra, có lẽ sau khi cô mất tất cả tài sản đều thuộc về Bùi Tử Hành và Khuynh Ca cũng không ngoại lệ.

Mà cô lại không muốn dây dưa với Bùi Tử Hành.

"Thôi vậy." Cô cố nén khổ sở, xoay người bước đi.

"Cô không chọn ngựa nữa hả?" Đỗ Vân Phong hỏi: "Tiểu Lôi nhà Lệ Nhị cũng được lắm, cô cũng có thể mượn con ngựa thuần chủng huyết thống Anh mà câu lạc bộ tự nuôi kia nữa, cô..."

"Mượn những con có thể dùng thẻ hội viên bình thường ở chuồng ngựa kia cũng được." Hạ Lăng không còn hứng thú nói.

Nếu cô không thể cưỡi Khuynh Ca thì cưỡi Hanover thuần chủng, ngựa thuần chủng huyết thống Anh, hay là ngựa cấp thấp không rõ huyết thống gìđóđều như cả nhau.

Cô thong thảđi ra ngoài, bóng lưng côđơn hiu quạnh.

Khuynh Ca phát hiện cô phải đi, nó chạy chậm hai bước đuổi theo cô, cúi đầu lo lắng.

Cô càng chạy càng nhanh, không dám dừng lại, cô sợ nếu mình dừng lại sẽ không đi được nữa.

Nhưng Khuynh Ca không khuất phục, không thuận theo, tiếng kêu của nó càng khẩn thiết hơn.

Cuối cùng, cô vẫn dừng lại. Khuynh Ca dựa đầu xinh đẹp lên vai cô, khẽ cọ gò má lên mặt cô. Cô nhắm mắt cảm nhận da lông ấm áp của nó, cố nén không rơi nước mắt.

"Làm sao có thể cưỡi được nó?" Lúc này cô nghe được Lệ Lôi đang hỏi.

Sau đó là tiếng nhân viên phục vụ khó xử trả lời: "Anh Bùi ra lệnh nghiêm, dù thế nào cũng không được cưỡi nó." Thật ra, anh ta cũng cảm thấy đáng tiếc, con ngựa xuất sắc như Khuynh Ca lại không có ai cưỡi nó và cũng chẳng có người nào cưỡi được lên nó.

"Bùi Tử Hành rất đểý con ngựa này sao?" Lệ Lôi nói.

Nhân viên phục vụ: "Vâng."

"Nếu như nó chết thì sao?"

"Dạ?" Nhân viên phục vụ ngẩn người.

"Nó chết hoặc nó bị người khác cưỡi, cái nào nghiêm trọng hơn?" Lệ Lôi cười nhạt, thản nhiên nói: "Khiến Tiểu Lăng không vui chính là khiến tôi không vui, mà lúc tôi không vui thì chuyện gì cũng có thể làm được."