Ánh mặt trời ấm áp bị bóng râm che mất.
Hạ Lăng ngẩng đầu lên, điều ngoài ý, cô muốn nhìn thấy người quen cũ: Lý Bối Nhi. Rõ ràng lúc này, Lý Bối Nhi đã cẩn thận chải chuốt, tóc dài xoăn quyến rũ, mặc một cái váy đỏ bó sát, phối cùng đôi bốt cao cổ, thoạt nhìn xinh đẹp lại nóng bỏng. Cô ta từ trên cao nhìn xuống Hạ Lăng: "Sao cô lại ở chỗ này?"
"Liên quan gì tới cô." Hạ Lăng thản nhiên trả lời.
Thật ra cô vẫn rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Bối Nhi, không nghĩ thế giới nhỏ như vậy, chắc Lý Bối Nhi cũng là một trong những cô bạn gái trong nhóm bạn đại gia của Lệ Lôi. Đám cậu ấm con nhà giàu thường thích chơi ngôi sao, chỉ là không biết mắt ai kém chọn trúng kẻ vừa tầm nhìn hạn hẹp vừa thích gây chuyện như vậy.
Lý Bối Nhi bị dáng vẻ lạnh nhạt của Hạ Lăng làm bực tức không hề nhẹ, ngực phập phồng: "Cô là thứ gì mà cũng có tư cách ngồi ởđây! Nói! Cô lẻn vào bằng cách nào! Không nói tôi gọi bảo vệđấy!"
Cảnh tượng thật quen thuộc.
Khóe môi Hạ Lăng cong thành độ trào phúng: "Còn chưa rút ra được kinh nghiệm à?"
"Cái gì?" Lý Bối Nhi sững sờ.
"Trước đó vài ngày ở cửa hàng Lucas, cảm giác bịđuổi ra ngoài dễ chịu lắm nhỉ?" Hạ Lăng vuốt vuốt ly thủy tinh trong tay, trà hoa hồng xinh đẹp làm nền cho đầu ngón tay trắng nõn của cô: "Bây giờ, cô lại muốn bị người ta đuổi ra lần nữa à?"
Nhắc tới lần bịđuổi ra khỏi cửa hàng trước đó, trên mặt Lý Bối Nhi lúc trắng lúc xanh, mắt nhìn Hạ Lăng như muốn bắn ra lửa. Từ nhỏđến giờ cô ta chưa từng chịu nhục và mất thể diện như vậy! Báo hại côđến bây giờ vẫn không có mặt mũi tới cửa hàng Lucas nữa! Còn không mua được bộ sưu tập thời trang mùa xuân mới nhất của bọn họ, đành phải mặc quần áo cũđến Nam Sơn! Đều do đứa con gái thối tha này, hại cô ta thành trò cười, còn hại cô ta không có quần áo mới mặc, vừa rồi còn bịđứa con gái khác bên cạnh cậu hai Chu châm chọc chế giễu!
Không được, nhất định cô ta phải lấy lại thể diện!
Lý Bối Nhi nghiến răng nghiến lợi, gương mặt trang điểm xinh đẹp trở nên vặn vẹo.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này, Lý Bối Nhi đã mang theo chút đầu óc: "Cô theo ai tới?" Cô ta hỏi vì sợ Hạ Lăng có chỗ dựa lợi hại. Dù sao cũng chỉ có công tử con nhà giàu, gia cảnh không bình thường mới có thể dẫn bạn gái tới câu lạc bộ cưỡi ngựa Nam Sơn, trước khi cô ta chọc người, phải đảm bảo phải bản thân có thể chọc được trước đã.
Hạ Lăng từ từ nói: "Tôi theo ai đến thì liên quan gìđến cô." Cô không có thói quen hễ ai hỏi là trả lời, cũng không muốn dựa vào tên tuổi Lệ Lôi khoe khoang, cho dùđoán được tính toán của Lý Bối Nhi cũng lười giải thích.
Lý Bối Nhi lại cho rằng cô sợ, kiêu căng ưỡn ngực: "Tôi theo cậu hai Chu tới."
Trong nhóm của bọn họ, địa vị cậu hai Chu rất lớn, sau Lệ Lôi vàĐỗ Vân Phong thì chính là anh ta. Chỉ cần không chọc đến phụ nữ của Lệ Lôi vàĐỗ Vân Phong, Lý Bối Nhi hoàn toàn không sợ.
Hạ Lăng nhìn cô ta như nhìn đồ ngốc, sao thế, bò lên giường đám công tử con nhà giàu thì rất vinh quang sao? Hơn nữa, vừa rồi cô nhìn thấy cậu hai Chu ôm hai cô gái trong ngực, Lý Bối Nhi không tranh thủ thời gian đi tranh giành tình cảm, lãng phí thời gian với người nhàn rỗi như cô làm gì?
Lý Bối Nhi thấy cô không nói lời nào, cho là mình đoán đúng, đứa con gái thối tha này vốn không có chỗ dựa lợi hại gì. Cô ta hả hê, liếc xéo Hạ Lăng: "Cô còn chưa cút? Đợi cậu hai Chu tới..."
"Ai đang bảo người của tôi cút?" Một âm thanh lười biếng đột nhiên truyền tới.
Hạ Lăng quay đầu nhìn lại, thấy Lệ Lôi chậm rãi đi ra từ trong bóng râm cây tửđằng lớn, mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng, lộ làn da màu lúa mạch, toát lên vẻđẹp đầy hoang dã. Có hơn mười nam nữ trẻ tuổi đi theo phía sau anh, chính là nhóm con nhà giàu vàđám bạn gái đúng lúc cưỡi ngựa về.
Sắc mặt Lý Bối Nhi cũng thay đổi, vừa rồi là ai đang nói?
Trời ơi, cô ta không nghe lầm chứ, không phải là...
Trên mặt Lệ Lôi nở nụ cười thờơ, bước từng bước tới gần cô ta: "Là cô bắt nạt người của tôi sao?"
"Không, không, không. Tôi, tôi không làm thế!" Lý Bối Nhi sợ tới mức cứng cảđầu lưỡi. Sao có thể là anh Lệ chứ! Làm sao anh Lệ có thể dẫn đứa con gái thối tha, dáng vẻ bình thường, không có ngực cũng không có mông này vào! "Tôi, tôi, cô ta, cô ta..." Lý Bối Nhi sắp khóc: "Tôi và cô ta nói đùa thôi, đúng, là nói đùa!"
"À?" Lệ Lôi vẫn đang cười: "Vậy tôi cũng chỉđùa cô một chút thôi, cô lăn cho tôi xem một chút."
Lý Bối Nhi ngây người, không ngờ Lệ Lôi lại nói như vậy, làm sao bây giờ? Lệ Lôi nổi tiếng là tàn nhẫn, hung ác trong đám cậu ấm này, cô ta không dám dây vào, cô ta quay sang nhìn Hạ Lăng, chỉ thấy đứa con gái xấu xíđáng ghét kia đang đểý vuốt cốc trà thủy tinh trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh, như thể toàn bộ tranh chấp xung quanh không liên quan gìđến cô.
Lý Bối Nhi không còn cách nào, đành phải nhìn về phía đại gia của cô ta là cậu hai Chu xin giúp đỡ.
Nhưng cậu hai Chu hoàn toàn không đểý cô ta. Đừng nói lúc này cô ta không phải là người được anh ta chiều chuộng nhất. Mà dù làđược chiều nhất thì cũng không đáng để anh ta vì một món đồ chơi ấm giường phải đắc tội với Lệ Lôi. Đã vậy, Lệ Lôi còn vừa chính thức giới thiệu Hạ Lăng cho nhóm bạn bè làm quen thì rõ ràng là rất để bụng cô gái kia. Sao món đồ chơi như Lý Bối Nhi có thể so với cục cưng trên đầu quả tim của người ta chứ?
Cậu hai Chu nhún nhún vai: "Lệ Nhị, không cần nể mặt tôi, nên xử trí thế nào thì cậu cứ làm như thế."
Lệ Lôi cũng làđứng thứ hai trong nhà, bạn bè thân thiết đều gọi anh như thế. Nghe vậy, Lệ Lôi cười càng tươi hơn, khoe hàm răng trắng sáng: "Vậy thì lăn đi."
Giọng điệu như gió xuân lướt qua mặt khiến Lý Bối Nhi sợđến run rẩy. Trong lòng cô ta tức đến phát khóc, chọc phải anh Lệđáng sợ, ngay cả người để dựa vào cũng không có, không còn cách nào cô ta đành xám xịt ôm mặt đi ra ngoài.
"Quay lại." Lý Bối Nhi còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng của Lệ Lôi.
"Anh Lệ còn gì dặn dòạ?" Cô ta nơm nớp lo sợ, lã chã chực khóc.
"Tôi bảo cô lăn cho tôi xem." Lệ Lôi lười nhác nói, tiện tay dùng roi ngựa chỉ chỉ cô ta: "Cô nghe không hiểu à?"
Lăn...?
Lăn!
Trong giây lát, tất cả mọi người mới kịp phản ứng ra ý của anh Lệ, thì ra thật sự bảo cô ta lăn đi! Lý Bối Nhi thật sự quá thảm, chậc chậc, không đắc tội ai lại cứ muốn đắc tội anh Lệ. Lăn hết đoạn đường này...
Có mấy cô gái e ngại nhìn địa hình xung quanh, dù là bãi cỏ nhưng vẫn có con đường nhỏ trải đá vụn, còn có những cành đào nhỏ nằm rải rác, nếu lăn hết đoạn đường này, chưa nói đến bẩn hay không, mất mặt người hay không, gương mặt hẳn cũng bị cào cho xước thê thảm, có khi là hỏng cả mặt...
Quả nhiên làđắc tội với ai cũng được, ngàn vạn lần không nên đắc tội với anh Lệ.
Lý Bối Nhi vô cùng sợ hãi, hai mắt phủđầy nước, tội nghiệp cầu xin Lệ Lôi: "Anh Lệ, tôi..."
"Không muốn lăn?" Lệ Lôi vẫn cười tủm tỉm.
"Không muốn lăn, xin ngài đừng để tôi lăn!" Lý Bối Nhi ra sức cầu xin.
Lệ Lôi chậm rãi nói: "Xin tôi không có tác dụng..." Vừa nói, vừa giống như vôý liếc Hạ Lăng bên cạnh.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, thì ra quyết định lăn hay không lăn làở trong tay cô gái đang bình tĩnh uống trà kia.