Không quay lại được.
Bốn chữ này giống như búa tạ nện xuống cõi lòng của Lệ Lôi.
Giọng nói của anh khô khốc, trái tim cũng chùng xuống, nhưng mà vẫn khăng khăng nói: "Anh sẽ giải thích kỹ càng với em. Tiểu Lăng, đi với anh." Anh vươn tay và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô đi về phía phòng dành cho khách.
Vào khoảnh khắc hai bàn tay tiếp xúc với nhau, Hạ Lăng khẽ run rẩy.
Bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm chưa từng được anh nắm tay như vậy rồi? Hãy còn nhớ khi đó tình cảm ngọt ngào, anh nắm tay cô đến công viên giải trí, đi dạo phố, đến thủy cung xem cá heo…
Ký ức ập đến như dời non lấp biển, năm đó trăm hoa đua nở, càng nổi bật sự vắng lặng hiện giờ.
Cô muốn giằng khỏi tay anh nhưng lại bị nắm càng chặt hơn.
Cô ngẩng đầu trừng Lệ Lôi: "Buông tôi ra!"
Lệ Lôi không nói lời nào, cũng không buông tay, đôi môi mỏng mím chặt và vẫn kéo cô đi về phía trước.