Hạ Lăng gầy đến mức dường như không có chút trọng lượng nào, người nhẹ như lông hồng.
Trang phục biểu diễn bằng lụa mỏng tầng tầng lớp lớp bao phủ trên người cô, mái tóc dài được dày công chải chuốt xõa xuống, trang sức mạ bạc điểm xuyết ngọc trai rơi đầy đất. Hai mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dày đổ bóng nhạt trên mí mắt của cô.
Quá gần, Bùi Tử Hành có thể ngửi được mùi thơm như hương hoa trên người cô.
Trên sân khấu, ánh đèn lấp lánh.
Dưới khán đài ồn ào, rối loạn.
Nhưng hắn lại cảm thấy, khoảnh khắc này vô cùng tươi đẹp, giống như rất nhiều năm trước, cánh bướm của hắn yên bình dừng lại trong lòng bàn tay của hắn. Thế giới chỉ thuộc về bọn họ, chỉ có hai người, hắn và cô.
Mấy nhân viên công tác xông lên, muốn đón lấy Hạ Lăng từ tay hắn.
Bùi Tử Hành lại tránh tay của bọn họ, đích thân bế cô đi từng bước ra sau hậu trường.
Đến hậu trường, Mạch Na cũng xông lên, lo lắng hỏi: "Tiểu Lăng sao rồi?"