Hạ Lăng không ngờ Lệ Lôi có thể làm đến mức này.
Anh thậm chí còn không biết cha đẻ của đứa trẻ chính là mình, nhưng vẫn bằng lòng để cô mang "con người khác" về bên mình. Phải yêu sâu đậm đến nhường nào mới nhún mình được thế này đây.
Không có ai trên thế giới này có thể trao tình yêu như vậy cho cô nữa.
Nhưng cô không thể quay đầu nữa rồi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cố nén đau khổ: "Đứa bé cần cha ruột, em sẽ không rời khỏi Bùi Tử Hành."
Lệ Lôi nhìn cô, trong mắt có van nài, đau buồn và tuyệt vọng.
Cô quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Một lúc lâu sau.
Cô nghe thấy anh nhẹ giọng hỏi: "Em sẽ hạnh phúc chứ?"
"Em... và đứa bé, Tử Hành, một nhà ba người sẽ hạnh phúc." Cô dùng tất cả sức lực để nói dối trắng trợn như vậy.