Trong căn phòng quạnh quẽ trống trải, trông cô ta vừa lo lắng vừa cuống quít.
Anh nhẹ nhàng kéo tay cô ta ra: "Em yên tâm, tôi…" vốn định nói sẽ không liều mạng vì Hạ Anh Lạc, lời đến khóe miệng lại lộn một vòng biến thành, "Tôi biết phải làm thế nào."
"Nam!" Giọng Cố Cẩm Tú chói tai.
"Không còn sớm nữa, sao em còn chưa nghỉ ngơi?" Anh đổi sang chủ đề khác.
Cố Cẩm Tú lại nổi đóa: "Sao cứ nhắc tới con ả kia là anh lại vội vã né tránh như thế? Rốt cuộc anh có tâm tư gì không muốn cho em biết! Vệ Lăng Nam, đừng quên em mới là nữ vương của anh!"
"A Lạc!" Vệ Lăng Nam khẽ nhíu mày, ban nãy anh di chuyển tức thời đi tìm Hạ Anh Lạc, lại đút cho cô nhiều máu như vậy, đang là thời điểm suy yếu nhất, cần nghỉ ngơi. Nhưng Cố Cẩm Tú lại khăng khăng đòi cãi cọ vào lúc này, khiến trong lòng anh bất giác trào lên sự bực bội.