Hạ Anh Lạc cũng không biết nhiều về người tên Bùi Thừa Hữu này, khi nghe các bạn nói vậy thì hơi xúc động, có lẽ cô chủ Bùi Diễm bên ngoài đầy hao quang cũng có nỗi khổ không thể tiết lộ với người ngoài. Cô bỗng cảm thấy mình may mắn, được sinh ra ở dòng họ như nhà họ Lệ, có mẹ dịu dàng, ba yêu thương, quả là hạnh phúc hơn nhiều so với con gái của những dòng họ lớn khác.
Cô hỏi Tiểu Hồng: "Rốt cuộc là bệnh gì?"
Tiểu Hồng chớp mắt mấy lần: "Không biết, Triệu Dực Hiên còn giữ bí mật với cả nhà họ Bùi, một thực tập sinh nhỏ như tớ không tìm hiểu được. Anh Lạc, nhắc đến chuyện này mới nhớ, mọi người đều nhờ vào cậu đấy, cậu hỏi thăm dễ hơn bọn tớ nhiều."
Lời này vừa dứt, cả nhóm người đều sáng mắt nhìn Hạ Anh Lạc.
Hạ Anh Lạc bị bọn họ nhìn như vậy thì cười: "Bảo sao lại muốn nói chuyện này, hóa ra là muốn nhờ tớ hỏi thăm." Cô đã chơi cùng nhóm bạn này lâu rồi nên cũng không phải e dè, cẩn thận như lúc đầu mà quan hệ giữa bọn họ rất hòa hợp.