"Yên tâm, anh đã sắp xếp cả rồi." Bùi Thừa Hữu mặc bộ vest thủ công cao cấp, tay cầm rượu vang đỏ, tuy thấp giọng nói với Bùi Diễm nhưng đôi mắt u ám lại lưu luyến, không nỡ rời khỏi người Hạ Anh Lạc.
Em gái nói đó chỉ là một con nhóc đê tiện, nhưng không nói con nhóc đê tiện đó xinh đẹp như vậy!
Ánh mắt của Bùi Thừa Hữu lại sâu thêm vài phần, anh ta cười u ám: "Yên tâm... Bài học của cô ta sẽ sâu sắc lắm..."
Bùi Diễm không phát hiện ra điểm kỳ lạ của anh ta, chỉ tức giận nói: "Phải để cô ta hối hận vì đã chọc vào em!"
Bùi Thừa Hữu lưu luyến thu hồi tầm mắt khỏi sân khấu: "Được, anh biết rồi, em cứ đi mời rượu như thường đi. Đừng có lề mề, lát nữa về bàn chính sớm một chút. Không thấy bên người bác Cả có nhiều người như thế à? Khó lắm mới có cơ hội nói chuyện với bác ấy, đừng lãng phí."
Bùi Diễm giật mình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bùi Thừa Hữu cũng sửa sang lại quần áo của mình, nhanh chóng bước về phía bàn chính để mời rượu.