Tình hữu nghị là cái gì đó rất kỳ lạ, hai cô gái cùng ăn một bữa cơm, thay nhau nói xấu về Bùi Trấn Viễn và Bùi Tử Hành, lấy trà thay rượu, ấy thế lại có ý thưởng thức lẫn nhau.
Bùi Tịnh Ngữ chống cằm nhìn Hạ Lăng cười: "Tôi vẫn luôn chán cô, cảm thấy cô xuất thân ti tiện, vì sao lại được coi như cô cả nhà họ Bùi chúng tôi chứ? Nhưng lần này cô lại cứu được tôi, nếu như người đứng trên bờ là mấy đứa Tịnh San thì chưa hẳn đã đánh cược bằng cả tính mạng. Tôi sai rồi, thật ra cô vô cùng… cao quý."
Hạ Lăng kiêu ngạo hất đầu, "Đương nhiên rồi! Tôi luôn tốt nhất mà!"
Hiếm khi mà Bùi Tịnh Ngữ không cãi lại, chỉ nhìn cô: "Cô còn có thai, không nghĩ đến lúc ấy bị tôi lôi xuống nước thì đứa bé sẽ không chịu được à?"
Vẻ mặt Hạ Lăng trầm xuống: "Bùi Trần Viễn không nói với cô à, tôi từng xin ông ấy giúp để tôi phá thai. Người mong mỏi đứa bé này ra đời không phải tôi mà là Bùi Tử Hành, tôi không muốn con tôi là con riêng."