"Áo giáp Huyết Lân này là của tôi, chúng ta hòa nhau." Nữ Hoàng nhíu mày nhìn về phía hòn đảo, nơi đó đã không còn tiếng kêu thảm thiết, dị sinh vật đã chết và bỏ trốn sạch trơn, chỉ còn lại một vùng yên tĩnh.
Nhưng cảnh tượng trên đảo lại là một địa ngục máu tanh ngập ngụa xác dị sinh vật, làm cho người ta tê dại cả da đầu.
"Cậu cảm thấy có cơ hội giết được con ong độc kia không?" Nữ Hoàng đột nhiên hỏi Hàn Sâm.
Hàn Sâm hiểu ý Nữ Hoàng, bèn lắc đầu rồi nói: "Tốc độ cao nhất của tôi vẫn quá chậm so với con ong độc ấy, có biết nhược điểm của nó cũng vô dụng vì không chém trúng được đâu, với lại…"
"Với lại gì?" Nữ Hoàng nhìn Hàn Sâm, hỏi.
"Với lại, theo tôi thấy, dù tôi có đánh trúng cái eo của nó thì cũng chưa chắc đã làm nó bị thương được, cùng lắm chỉ làm nó đau thôi." Hàn Sâm rất biết tự lượng sức mình.