"Không phải thế, trong mấy trận đó tôi đều đánh bại hắn rất nhanh, tố chất thân thể hắn cũng không cao lắm, nhưng mà…" Nói đến đây, Vong Mệnh Nhân dừng lại.
"Nhưng sao?" Hoàng Ngọc Lỗi vội hỏi.
"Nhưng người này làm tôi thấy là lạ. Dù tôi đánh bại hắn rất nhẹ nhàng nhưng thắng mà chẳng sảng khoái gì cả, nên tôi mới tiện tay kết bạn với hắn, muốn xem hắn quyết đấu với người khác ra sao. Ban nãy tôi thấy hắn online và vào ngay đấu trường nên mới theo sang đây để xem quyết đấu, không ngờ lại gặp mọi người." Vong Mệnh Nhân nói.
"Thắng mà không sảng khoái?" Hoàng Ngọc Lỗi chẳng hiểu gã ta nói vậy là có ý gì.
"Thì chính là thắng mà không thoải mái đấy. Rõ ràng là tôi đè bẹp hắn, nhưng vẫn cứ thấy khó chịu. Tôi cũng không nói rõ được cảm giác này là gì nên mới muốn xem hắn đấu với người khác đây." Vong Mệnh Nhân trầm ngâm một lát vẫn không thể giải thích rõ ràng.
Sau đó hắn lại hỏi Hoàng Ngọc Lỗi: "Giữa hai người có chuyện gì vậy?"