"Chết tiệt, đáng lẽ mình phải tin tưởng vào phán đoán của mình mới đúng!" Vương Dương Quân lắc tay ảo não vì không có lòng tin kiên định với phán đoán của bản thân mình.
"Dương Quân, cậu đang làm gì vậy? Đừng rối trí, phải tin vào phán đoán của mình ấy!" Hứa Vân Địch vội vàng nhắc nhở Vương Dương Quân.
Vương Dương Quân khẽ cắn môi, đi tới, chuẩn bị cho lần đối chiến thứ hai.
Hàn Sâm lại vung một quyền cực kỳ dũng mãnh, Vương Dương Quân nhìn chòng chọc vào nắm đấm của Hàn Sâm. Lần này hắn ta thấy rõ mồn một, từ những chi tiết nhỏ vô cùng khó phát hiện có thể suy đoán ra quyền này cũng giống như quyền trước, chắc chắn là một bạch quyền.
"Nhãi ranh, dám chơi cùng một chiêu với Vương Dương Quân này hai lần, mày hãy còn non lắm!" Vương Dương Quân đứng thẳng ở đó, chỉ duỗi một cánh tay ra ngăn cản nắm đấm của Hàn Sâm: "Mình thừa kinh nghiệm để đối phó với thằng ranh này, chỉ cần tin tưởng vào phán đoán, chỉ cần tin tưởng bản thân..."
Oành!