Bảo Nhi ngồi trên cành cây, hai tay ôm quả lớn màu đỏ cắn một miếng, lập tức thấy chất lỏng mang theo hương vị ngọt ngào tràn ra từ khóe miệng của nó, hơi thở thơm ngát lập tức xông vào mũi.
Cái miệng nhỏ của Bảo Nhi không ngừng cắn rộp rộp, một quả lớn như nắm tay người lớn chẳng mấy chốc đã bị Bảo Nhi nuốt vào trong bụng mà con bé còn chưa thỏa mãn vươn lưỡi liếm môi, nhìn từng quả đỏ trên cây, mắt to tràn ngập thèm muốn.
Bảo Nhi ôm cành cây leo lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng vung lên, hái được một đống quả ôm vào trong ngực. Con bé cầm một quả nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa líu lô nói với Hàn Sâm: "Cha… Mau đến ăn quả…"
Hàn Sâm nghĩ trong đầu: "Con đúng là còn nghĩ đến người cha như ta, nhưng mà cha con không có số hưởng phúc như con đâu. Con có thể ăn nhưng cha còn phải đối phó những con vượn xanh kia kìa."