Quý Noãn nằm trong phòng bệnh đặc biệt ba ngày vẫn chưa tỉnh, nghe nói anh Mặc cũng cứ thế ngồi ở bên ngoài ba ngày, gần như không chợp mắt.
Dù anh Mặc là một người có nội tâm rất mạnh mẽ, Quý Noãn cũng từng nói, Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh một cách khác người, nhưng anh Mặc của bây giờ đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh đó, trông anh ta vô cùng nhếch nhác, tinh thần cũng sa sút. Khắp người đều là máu của Quý Noãn, nhưng không đi rửa, râu của anh ta gần như đã sắp mọc kín cả cằm. Anh ta không nói gì, cũng chẳng thiết tha ăn uống, chỉ ngồi ở đó, chờ đợi mỏi mòn.
Tất cả mọi người đều đang lo rằng, nếu như Quý Noãn thật sự không tỉnh lại nữa, liệu anh Mặc có suy sụp không. Ai nấy đều hết mực khuyên nhủ nhưng trong ba ngày kể từ khi Quý Noãn đỡ đạn thay cho anh ta, một Mặc Cảnh Thâm luôn bình tĩnh, kiềm chế, tất cả mọi việc đều có thể dễ dàng nắm giữ trong tay, dường như đã mất đi linh hồn. Chỉ còn mỗi thân xác đang chống chọi lại sinh mạng và số phận một cách yếu ớt mà thôi.