Phong Lăng không tỏ thái độ gì: "Câu chuyện nhạt nhẽo của anh không buồn cười chút nào cả."
Ain cười khẽ: "Vậy nếu anh nhảy thật thì sao?"
Phong Lăng lạnh lùng liếc anh ta: "Vậy anh nhảy đi, tôi sẽ không cản anh đâu."
"Chậc, em thật đúng là..." Ain thật sự vừa yêu vừa hận tính cách này của cô. Cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thấy hơi xót xa. Mặc dù hận không thể kéo cô vào lòng hôn một cái thật mạnh để cho cô biết anh ta không hề tốt tính và nhẫn nại như vậy, nhưng lại ngại tính khí của cô. Suy cho cùng, anh ta vẫn biết không thể quá nôn nóng, nếu không sẽ chỉ đẩy cô ra xa hơn.
Họ vào thang máy chỉ dành cho nhân viên cấp cao của cao ốc ngân hàng, vậy nên đường lên tầng thượng không có trở ngại gì.
Sau khi thang máy tới nơi, Ain khẽ cười nhìn Phong Lăng, đưa tay ra trước làm tư thế mời.