"Cô ấy vẫn ổn chứ?" Lệ Nam Hành không chú ý đến sự nghi hoặc và ngạc nhiên trong mắt dì Mạch, chỉ hỏi một câu.
Dì Mạch cũng đã từng nghe nói vài chuyện liên quan đến cô hai và căn cứ XI, hơn nữa trên danh nghĩa, di vật của cô hai cũng liên quan chút ít với cậu Lệ này, bà ấy lập tức trả lời: "Cậu hỏi cô hai à? Cô ấy vẫn ổn, chỉ có điều đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Ấn đường của Lệ Nam Hành chợt nhíu chặt lại: "Chưa tỉnh lại là thế nào? Cô ấy bị làm sao?"
"Vị bác sĩ ban nãy đã trông nom ở đây cả một đêm, ông ta cũng vừa mới về xong." Dì Mạch nói một cách thành thật: "Hôm kia, cô hai đột nhiên về nhà. Lúc đó, quần áo trên người cô ấy đều ướt sũng, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Tôi vừa mới phát hiện ra cô ấy thì cô ấy đã ngất xỉu tại chỗ. Đã hai ngày trôi qua nhưng cô hai vẫn chưa tỉnh lại."
Lệ Nam Hành nhíu mày, ánh mắt anh lại nhìn về phía căn phòng Phong Lăng đang ở.