Hiếm khi nghe được tâm sự trong lòng Phong Lăng, Lệ Nam Hành mỉm cười, lau sạch nước rửa rau trên tay, sau đó trở tay ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, tì trán mình lên trán cô, kề sát chóp mũi mình lên chóp mũi cô, chỉ còn đôi môi vẫn đang giữ khoảng cách nửa ngón tay, nhưng hơi thở của hai người đã quấn quít lẫn nhau.
"Nói vậy là bây giờ em đang rất rất yêu anh à?" Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, quyến rũ, anh thuận thế áp môi mình lên môi cô, tha hồ "sàm sỡ".
Phong Lăng đang thẳng thắn tâm sự với Lệ Nam Hành, không biết anh lại đột nhiên nổi hứng gì. Vả lại, cô vẫn chưa rửa tay nên vội vã giơ tay, tách hai người ra để tránh làm bẩn áo anh, sau đó né đầu về phía sau: "Lệ Nam Hành, có phải cả đời này, anh cũng không biết xấu hổ là gì không? Em mới nói có một câu, mà anh lại hôn…"