Phong Lăng đã gạt chốt an toàn, chỉ cần cô nhẹ nhàng cong ngón tay là đã có thể lập tức tiễn Phong Minh Châu đi gặp cha mẹ mình.
Trong mắt Phong Minh Châu tràn đầy sợ hãi.
Cô ta biết mình tiêu đời rồi.
Nhưng khi thật sự đối mặt với một người phụ nữ giống như Diêm Vương này, cảm nhận được sự lạnh lẽo của khẩu súng đang kề sát vào đầu mình, nỗi sợ hãi bị bắn chết bất cứ lúc nào lại bủa vây lấy cô ta. Toàn thân Phong Minh Châu run rẩy dữ dội, không dám tin mà nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Phong Lăng: "Cô… Cô muốn giết người ở một nơi công cộng như sân bay sao? Phong Lăng, sao cô có thể to gan như vậy..."