Bây giờ không chỉ trời tối, mà nghe âm thanh rả rích bên phía ngoài hang núi, có lẽ trời đã đổ mưa, hơn nữa còn mưa khá to.
"Mưa rồi, mấy tấm ván gỗ bị ướt thì có vấn đề gì không?"
"Không sao đâu, cùng lắm thì ván gỗ bị ẩm, sau khi nhà xây xong, bỏ đó phơi nắng dăm ba hôm cho hết ẩm là ở được! Không vấn đề gì cả!"
Nghe thấy câu này, Phong Lăng không hỏi gì nữa. Cô để chỗ bát đũa đó vào trong một chậu nước sạch ở bên cạnh, rồi cứ rửa qua như thế, xong lại để sang một bên, định sáng mai lại mang ra khe suối rửa sạch lại sau.
Cuối cùng, lúc cô lau tay qua loa, ngoảnh đầu lại thì thấy Lệ Nam Hành vẫn ngồi khoanh chân ở đó. Hình như anh đã bất động ở đó một lúc lâu rồi, chỉ chăm chăm nhìn cô, không hề dời mắt.
Phong Lăng đã nhìn thấy rất nhiều mặt của Lệ Nam Hành.
Cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt khác nhau của anh.