Không ngờ sự việc lại phát triển thành ông cụ Lệ mời Phong Lăng tới nhà họ Lệ ăn cơm.
Phong Lăng vẫn ngẩn ngơ, chưa phản ứng kịp. Cô nhìn mấy ông cụ trước mắt lần nữa, nhất thời không biết mình nên trả lời ra sao. Phong Lăng cảm thấy hẳn là việc này có liên quan đến Lệ Nam Hành, thế nhưng trong trí nhớ của cô, Lệ Quân Diên là một ông cụ rất cố chấp, hơn nữa còn là người không dễ bị dao động. Nhưng thái độ bây giờ của ông... Rõ ràng không chỉ là dao động, mà còn là đã chấp nhận cô rồi.
Cô rất tò mò rốt cuộc Lệ Nam Hành làm được bằng cách nào.
Nhưng bây giờ, Phong Lăng cũng không tiện nhìn về phía anh nữa, cô chỉ dè dặt nhìn ông cụ Lệ, thấy biểu cảm của Lệ Quân Diên và ba cụ ông khác dường như không được nhất trí với nhau lắm, ít nhất, Lệ Quân Diên cũng là lão thần, hiển nhiên ông biết mình đang nói gì làm gì, trong khi đó ba người còn lại thì có lẽ là chẳng hiểu gì.
Thế này thì khó xử rồi.