Người đàn ông bật cười thành tiếng, thẳng thừng châm chọc cô gái nhỏ của mình: "Thế người suýt nữa bị tông chết ở bãi đậu xe là ai?"
Phong Lăng: "… Đấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, em nhất thời sơ suất, sau này em nhất định sẽ đề cao cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm để không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Điểm này thì Lệ Nam Hành có thể khẳng định, chỉ cần Phong Lăng thật sự để ý, luôn giữ cảnh giác, chắc chắn không ai có thể đến gần và làm cô bị thương.
Lệ Nam Hành khẽ nói: "Cho nên lần này anh phải cảm ơn sự lơ là cảnh giác của em, bởi thế mới cho anh cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Vẻ mặt của Phong Lăng không thay đổi: "Em mới là anh hùng."
Lệ Nam Hành nhíu mày: "Thế anh là gì?"
Phong Lăng nhìn người đàn ông đang gối lên đùi mình, dù gương mặt anh hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn vô cùng đẹp trai. Cô đưa ngón tay vừa mát xa đầu xuống dưới cằm anh, hơi dùng sức nhéo cằm và má anh: "Anh là sắc lang."