Trong lúc Phong Lăng đi vào toilet, cô đứng trước bồn rửa tay, dòng nước lạnh chảy lên tay, cô nhớ lại thái độ lúc mình ngồi ở bàn ăn, cảm thấy có phải mình hơi làm màu hay không.
Cô biết rõ hôm nay, Lệ Nam Hành đưa mình ra khỏi căn cứ là định làm gì, cũng biết rõ lúc trước mình đã đồng ý với anh chuyện gì, vừa nãy, ý tứ của anh rõ ràng như vậy nhưng cô lại chẳng nói chẳng rằng một câu, cứ như thể đang ngại ngùng lắm vậy.
Phong Lăng cảm thấy xấu hổ là thật nhưng người đề cập đến chuyện hẹn hò là cô, người nói nợ anh cũng là cô.
Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm không để mình ở thế bị động nữa, Lệ Nam Hành đối xử tốt với cô ngần ấy năm, cái tính cách thận trọng này của cô cũng cần phải thay đổi thôi.
Phong Lăng hong khô tay, sau khi suy nghĩ một lúc, cô quay người đi ra ngoài.
Cô quay lại bàn ăn, Lệ Nam Hành đã thanh toán xong, cô nói: "Mấy giờ phim chiếu?"