Tam Bàn nhìn vào cánh cửa phòng đó một lúc, sau khi do dự một hồi, anh ta đi qua gõ cửa, không có ai trả lời, anh ta lại nhấc tay lên thử đẩy cánh cửa ra thì phát hiện cánh cửa không khóa.
Nhưng trong phòng quả thực không có ai.
Nhưng anh ta nhớ ban nãy, Lệ lão đại không ở bên ngoài, bây giờ cũng không phải lúc Lệ lão đại dẫn người đi tuần tra.
Cho nên lúc này, Lệ lão đại đi đâu mất tiêu rồi?
Vài giây sau, dường như Tam Bàn nghĩ ra điều gì đó, anh ta chợt ngoảnh mặt nhìn sang cánh cửa phòng luôn đóng im ỉm của Phong Lăng. Bỗng anh ta chợt lùi lại một bước, lo sốt vó, lập tức hắng giọng, sau đó nói một câu: "E hèm, ờ, tôi đi mượn sạc pin của người khác đây Phong Lăng, cô cứ bận việc đi nhé, không cần để ý đến tôi đâu. Tôi nhớ là loại điện thoại Lâm Thành dùng hình như cũng là loại này, tôi đi mượn cậu ấy đây!"
Dứt lời, Tam Bàn bỏ chạy trối chết.
Nghe thấy giọng điệu này của Tam Bàn là biết chắc anh ta đã đoán ra được điều gì đó rồi.