Phong Lăng nhìn bóng lưng anh, sau đó nhìn thấy đồ ăn sáng được anh bày trên bàn, cô ngớ ra một lát rồi nói: "Sao anh biết tối qua em chưa ăn gì?"
Lệ Nam Hành không trả lời, chỉ lấy từng hộp thức ăn trong túi ra, bày lên bàn.
Đương nhiên là anh biết.
Tối qua, Phong Lăng không biết anh có mặt ở buổi tiệc nhưng anh biết sau khi vào nhà của ngài Khải Đạt, cô luôn ngồi cùng với Quý Noãn ở trong phòng nghỉ, cùng lắm thì cô chỉ ăn chút hoa quả và bánh ngọt linh tinh thôi. Mà cô lại không thích ăn vặt, nên cũng chỉ ăn một chút, đến lúc tối quay về cô cũng chưa ăn cơm.
Phong Lăng đi tới, nhìn đồ ăn sáng trên bàn đều là những món mà ngày thường cô khá thích ăn, cơn giận không tên vẫn chưa tiêu tan do bị ức hiếp cả đêm qua của cô bỗng nguôi ngoai ít nhiều.
"Đứng đó nhìn làm gì? Em qua đây ăn đi." Lệ Nam Hành liếc nhìn cô.
Phong Lăng ngồi xuống bên bàn ăn, vừa cầm đũa lên ăn, vừa nói: "Anh cố tình tới tận đây để chuộc lỗi đấy à?"