Phong Lăng đau đến mức chưa hoàn hồn lại, người đàn ông cho cô thời gian để thích ứng nên anh không tiếp tục động tác nữa. Nhưng đột nhiên Lệ Nam Hành kề sát mặt cô, sau đó lại hôn mạnh lên môi người nằm dưới, tiếp theo anh ghé sát bên tai cô, khàn giọng nói: "Giấu kỹ đấy, em đã người của anh từ lâu rồi đúng không, hả?"
Phong Lăng chột dạ, cô ngước mắt lên nhưng lại thấy niềm vui trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Phong Lăng định nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông chặn môi lại tiếp…
…
Đau.
Thật sự không phải là cơn đau bình thường.
Thậm chí Phong Lăng còn có suy nghĩ muốn giết người. Lần trước, khi ở trên núi tuyết, anh cũng vì bị bệnh, đã thế còn bị Tam Bàn cho uống không ít rượu nên căn bản là không tỉnh táo và cũng không thể chú ý đến cảm nhận của cô. Lúc đó, cô đau tới mức hận không thể lấy súng bắn chết anh.
Bây giờ còn hơn thế nữa.
Người đàn ông này mượn tác dụng thuốc, đồng thời vì tâm trạng vui vẻ nên càng phóng túng hơn.