Vì Phong Lăng đói thật rồi nên cô bắt đầu ngồi xuống ăn.
Lúc đang ăn được vài miếng, cô thấy Lệ Nam Hành đi ngang qua bàn ăn, anh vào phòng ngủ thay quần áo trước, thay đồ xong, anh lại đi ra lướt ngang qua bàn ăn một lần nữa. Tuy anh không nói gì nhưng hình như anh đang cố ý đi lướt qua nơi này.
Phong Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh theo bản năng, bốn mắt tình cờ chạm nhau.
Lệ Nam Hành đang chờ cô nói vài câu cảm động, dẫu sao anh cũng biết chắc chắn Phong Lăng sẽ không thích những món hàng xa xỉ khác, một bát bún Vân Nam bình thường đến mức không thể bình thường hơn như thế này thì ngược lại còn khiến cô động lòng hơn.
Nhưng cô thì hay rồi, tỉnh bơ ngồi xuống ăn luôn, chẳng những chưa nói lời cảm ơn mà còn chẳng thèm cười với anh lấy một cái.
Không cảm ơn thì thôi đi, bản thân anh cũng không phải kiểu người ưa kể công, hơn nữa, nếu cô thật sự có lòng nói lời cảm ơn các kiểu thì lại khách sáo, xa lạ quá, anh không thích như thế.