Rõ ràng kể cả thế này Phong Lăng cũng vẫn rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cô cũng có thái độ lạnh nhạt. Rõ ràng cô cũng có nét dịu dàng, ôn hòa, nhưng lại trông chẳng hiền dịu chút nào. Khí chất thờ ơ, lạnh lùng của cô khiến người ta thường xuyên không nhịn được phải liếc nhìn.
Bản thân con người cô có quá nhiều mâu thuẫn, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Phong Lăng bước tới: "Em vừa xuống dưới mua chút đồ, còn tưởng một lúc nữa chị mới đến."
Nói rồi, cô mở cửa: "Chị vào đi."
Văn Nhạc Tình bước vào, đặt túi xách xuống, nhận lấy đôi dép lê mà Phong Lăng đưa cho. Cô vừa thay giày vừa tùy ý đánh giá bên trong phòng: "Phong Lăng, em không ở đây một mình đúng không? Gần đây, vì chuyện của mình, chị không hỏi nhiều về chuyện của em nên không biết em chuyển ra khỏi nhà chị từ lúc nào, cũng không biết em sống ở khách sạn này từ bao giờ."