Phong Lăng cảm thấy giả thiết này không thể thành hiện thực, người đàn ông dựa sát vào cô, bây giờ cô rất muốn lùi lại để nới rộng khoảng cách với anh.
Nhưng trong lòng lại biết rõ nếu bây giờ cô lùi lại, chứng tỏ cô đã bại trận bởi câu nói của anh, chứng tỏ cô thật sự để ý đến những chuyện đó với anh…
"Không có 'nếu như', tôi rất biết ơn chị Văn đã giúp tôi lúc đó, nên bây giờ tôi có thể mở lòng với chị ấy cũng là điều điều hiển nhiên." Phong Lăng hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh bị anh hôn trúng.
Nhưng cô cảm thấy mình thật sự sắp bị hôn rồi, rõ ràng da thịt giữa hai người còn chưa thật sự chạm vào nhau nhưng hơi thở man mát và giọng nói khàn khàn của người đàn ông đã khiến cô có một loại ảo giác đã bị anh hôn từ đầu đến chân.
"Ngoài lần tôi bị nhốt ở từ đường của nhà họ Lệ nên không thể xuất hiện kịp thời ra thì đã có lần nào khác tôi chưa xuất hiện đâu? Em có thể thử mở lòng với tôi một lần được không?"