Người đi lại quá nhiều, tốc độ lại nhanh, mang đến một cơn gió khiến mái tóc của anh khẽ lay động, giống như khóm cây nhẹ nhàng lay động trong đêm tối, hay như khi ngọn núi trên dãy núi Rogers rung chuyển khiến băng tuyết rơi xuống, khiến lòng người vô tình dao động theo.
"Không để tóc cũng tốt, tóc ngắn nhìn quen rồi, nếu ngày nào đó em nuôi tóc dài, tôi sợ không biết phải đặt tay vào đâu nữa."
Lời của người đàn ông này có nghĩa khác.
Ý anh nói là không biết đặt tay ở đâu trên người anh, hay là không biết đặt tay ở đâu trên người cô?
Bát mì này quả thực quá nhiều, thật ra Lệ Nam Hành không quá hứng thú đối với những thứ mà con gái thích ăn, sau khi ăn được một ít liền đứng dậy ra ngoài mua đồ.
Phong Lăng vẫn chuyên tâm húp canh, không quan tâm đến anh.
Không lâu sau Lệ Nam Hành đã xách đồ về.
Cô ngước lên nhìn anh: "Mua gì vậy?"
Anh không đáp, chỉ ném cái túi cho cô: "Về rồi xem."