Phong Lăng cảm thấy không yên trong lòng, lại nhìn về cánh cửa đã khép chặt ở trước mặt.
Nhưng cánh cửa vẫn lẳng lặng đóng kín, tựa như chứng thực lời cô đã từng nói cùng với câu nói trước đó của anh.
Tất cả đều chưa từng xảy ra, chưa từng yêu, chưa từng tồn tại trong lòng nhau.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi Phong Lăng nhìn văn bản trong tay mình, ngẫm lại dù gì bản thân cũng đã chờ anh nhiều ngày như thế rồi nên cuối cùng vẫn bước đến gõ cửa.
Sau khi gõ vài cái, cô buông thõng tay, đợi một lúc nhưng bên trong vẫn yên lặng, không có ai ra mở cửa cả.
Đợi thêm hai phút, Phong Lăng lại giơ tay lên gõ thêm vài lần.
Cứ lặp đi lặp lại như thế khoảng chừng mười mấy phút, cuối cùng cửa cũng được mở ra.