Thấy Lệ Nam Hành đi ra, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể vừa rồi anh thật sự chỉ vào đó làm việc một cách nghiêm túc, căn bản không hề có suy nghĩ gì dư thừa.
Cô lạnh lùng cau mày: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã nói rồi, nơi này không phù hợp với anh, tôi cũng không có ý định thu nhận anh, vậy nên anh mới vươn tay đến chỗ ông chủ của chúng tôi đúng không? Lệ Nam Hành, anh không thiếu tiền, thứ anh thiếu là thời gian, anh có cần thiết phải lãng phí thời gian vì tôi không?"
"Huấn luyện viên A Linh." Lệ Nam Hành hờ hững nói: "Lẽ nào bây giờ không phải là thời gian dạy học như em vẫn thường nói? Bây giờ, em cứ nhất định phải tranh luận với anh về những vấn đề không liên quan này sao?"
Đột nhiên bị Lệ Nam Hành dùng chính lời nói của mình đáp trả, Phong Lăng hơi ngập ngừng, sau đó cô lại dùng ánh mắt hung dữ lườm anh: "Đừng gọi tôi là huấn luyện viên A Linh!"