Phong Lăng không hề nhúc nhích, mặc cho Lệ Nam Hành đang hôn mình đầy mãnh liệt. Cho dù trong nụ hôn ấy còn mang theo cả sự tức giận và thậm chí còn có chút gì đó khiến cô sợ hãi, cho dù nụ hôn rất mạnh bạo nhưng anh vẫn nhớ rằng mình vừa dùng miệng hút máu độc từ vết thương ra giúp cô nên không hề cắn rách môi cô. Nhưng chỉ cần chút lực như này thôi cũng đã đủ khiến Phong Lăng cảm nhận được cơn giận của anh rồi.
Phong Lăng không một chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào lồng ngực của Lệ Nam Hành, mặc cho anh hôn. Mãi đến khi nụ hôn dừng lại, Lệ Nam Hành rũ mắt nhìn thấy hai mắt gần như sắp mất đi tiêu cự của Phong Lăng, anh mới giơ tay nắm lấy vai cô, lạnh lùng nói: "Không được ngủ."
Phong Lăng cố gắng mở to mắt nhìn anh, đôi môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều không thể hồng hào lên sau nụ hôn mãnh liệt ban nãy của anh.