Thấy Phong Lăng không nhúc nhích, Lệ Nam Hành lạnh giọng hỏi: "Phong Lăng, tôi là ai?"
Cô không trả lời nhưng hiển nhiên nếu cô không nhận ra anh là Lệ Nam Hành thì chắc cô cũng đã ra tay giết anh.
Phong Lăng nhận ra, nhưng rõ ràng là không muốn nhận.
Lệ Nam Hành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo.
Phong Lăng bất động, Lệ Nam Hành lại ra tay, không cướp con dao đi, mà đưa tay ra trước mặt cô: "Có tôi ở đây thì không cần phải sợ, cứ đưa con dao cho tôi trước, được không?"
Không khó để nhìn ra cô đã phải chịu sự kích thích rất lớn.
Mắt cô hằn tia máu, ánh mắt không tin tưởng với bất kỳ ai, bao gồm cả anh.
"Đã giết người rồi mà vẫn chưa bình tĩnh lại hay sao?" Lệ Nam Hành lạnh giọng nói: "Nếu còn chưa bình tĩnh lại thì mau lên xe tự mình trấn tĩnh lại, đưa con dao cho tôi để tôi giải quyết."
Phong Lăng nắm chặt con dao trong tay, sự đề phòng trong đôi mắt cô không những không giảm mà còn tăng thêm.