Cô vừa đắp chăn lên người Lệ Nam Hành thì nghe thấy anh lên tiếng: "Chưa ngủ à?"
Tay Phong Lăng khựng lại: "Tôi ngủ ngay đây."
Lệ Nam Hành mở mắt ra nhìn Lăng Phong một lát, rồi lại nhìn chiếc chăn vừa được cô đắp lên người mình, khóe môi anh hơi cong lên, thản nhiên nói: "Đi ngủ sớm đi."
Phong Lăng rầu rĩ ừ một tiếng rồi nằm xuống.
Lệ Nam Hành loáng thoáng nghe thấy tiếng quần áo ma sát với bề mặt giường, anh nhíu mày, mở mắt ra nhìn thì thấy Phong Lăng đang nằm xuống mà trên người vẫn còn mặc bộ đồ chống rét: "Cậu không cởi áo mà đã đi ngủ?"
Phong Lăng đã ngả đầu xuống gối, chỉnh lại quần áo cồng kềnh trên người một chút rồi vẫn giữ nguyên tư thế nằm thẳng, trả lời: "Vâng, chắc vì mấy ngày nay lạnh quá nên tôi bị cảm rồi, có hơi sợ lạnh. Vả lại, lúc nửa đêm chắc chắn sẽ rất rét, lão đại anh cũng nên đắp chăn ngủ đi, tôi ngủ thế này là được rồi."
"Sợ lạnh mà cậu còn nằm trong tuyết lâu như thế à?"